A vignette by Bang Ai Tho

Επιμέλεια: Εύα Πετροπούλου Λιανού

At the beginning of Spring, author Bang Ai Tho would like to send you a lovely prose to wish those who are in love, be loved, love people, love natural scenes and love life more.

Seasonal dialogue

Quietly by the pot of ochna integerrima, he was watching the green shoots mixed with white flowers, the combination of tumultuous purity calling the seasons.

I leaned against the door and watched him through the thin rain, he mused at the spring rain watering the wet season on the barren lives of the plants and trees, his calm face was filled with a mood as if there was nothing strange, nothing wistful.

Summer-autumn-winter have passed…

Yes, summer-autumn-winter have passed…

And a little ring on the finger doesn’t bother me, but every time two hands are intertwined, I feel aroused emotions.

You …

And one day for the fates to meet incidentally, you came like the changing-season wind entangling with rain and dew.

Timidly giving my hands to you, you pull me a little closer and put your arms around me hastily, your embrace is still loose but like a tight covenant, your heart vibrates strongly, what did you say? Is it the echoes of fate, that you have carved into my life a hand line with the shape of fate.

You are as honest as a wild forest for thousands of years with the early-morning and late-afternoon sunshine dyed fresh on flowers and leaves.

Then one day your step into this place brings along the awakening of life, your voice whisper fragrantly in my hair: are you made of morning dew? It’s only a pity that at this time lacks a guitar so that I can play, praise you of nature with careful words.

Every word you say, every care you give to me is like the air I need to breathe, joy like the sprout of life that is taking root in my every thought, I softly sing the wonderful lyrics and you hum harmony with spreading love, the emotion as spreading even the objects around us, as if they also want to follow the love and waiting for renewal.

Putting aside the old thoughts to sit back and reminisce the attrition of youth, the sad traces corrode half a life, I see how lucky I am, even if it’s just a small thing.

A little joy or sadness is like a black gloom.

With you every minute, I forgot the worries, constant sadness even when I was causelessly free to live for myself with the full meaning of love.

Many echoes of memories in me, now you appear that they suddenly disappear like a thousand years old, replaced by… you

No need to hear out because I feel love through the emotions of every cell of my body, as if I don’t need to look at the sky but still know the stars at night going through the shade clouds to sparkle…

Well…that’s also a good thing, if doing contemplation for whole lifetime, can’t explain it… like your face, so gentle, but sometimes seing you as a literature work hard to read, nothing else in you that I can’t understand?

Spring days

Passionate kiss on my lips: unfortunately, you don’t have the miracle to tie our pride in each other into a laurel wreath to wrap in me on the day of love.

Spring days

In solemnity you lit the white candle placed beside the roses and whisper: I always live sincerely, my heart testifying in front of the candle and roses shining sacred.

Heaven and earth harmonize, the day is not yet light, the night is not quite dark, you goes away for a day to return one day, suddenly you realize: in the inadvertently humanity still contains the Love Season.

Đầu xuân, tác giả Bàng Ái Thơ xin gửi tới bạn đọc một tản văn xinh xắn để chúc các bạn đang yêu, được yêu, yêu người, yêu cảnh và thêm yêu cuộc sống.

ĐỐI THOẠI MÙA

Lặng lẽ bên chậu mai, anh đang quan sát những chồi xanh điểm vào bông trắng, sự kết hợp của những tinh khiết xốn xang gọi mùa.

Em tựa cửa ngắm anh qua màn mưa mỏng, anh đăm chiêu nhìn mưa xuân tưới mùa ẩm ướt lên những sống cằn của đời cây cỏ, khuôn mặt điềm đạm hằn nét tâm trạng chừng như có gì là lạ,có gì bâng khuâng.

Đã qua hạ-thu-đông…

Vâng, đã qua hạ -thu -đông…

Và chiếc nhẫn nhỏ trên ngón tay chẳng làm em vướng bận, vậy mà mỗi khi hai bàn tay đan vặn vào nhau em lại thấy cộm lên nỗi niềm

Anh…

Và một ngày tình cờ cho những số phận gặp nhau, anh đã đến như cơn gió chuyển mùa vấn vít cùng mưa sương.

Rụt rè đưa tay anh nắm, kéo sát em vào một chút, quàng tay ôm em vội vàng, vòng tay anh ôm em còn lỏng mà sao như một lời giao ước chặt chẽ, trái tim anh rung lên mạnh mẽ, anh đã nói gì? phải chăng là những âm hưởng của định mệnh, rằng anh đã khắc thêm vào đời em một đường chỉ tay mang hình số phận.

Em thật thà như khu rừng hoang sinh ngàn đời có nắng sớm chiều nhuộm tươi trên hoa lá.

Rồi một ngày bước chân anh đặt tới nơi này mang theo sự thức giấc của một đời sống, tiếng anh thì thầm thoảng thơm trên tóc em: có phải em do sương mai kết thành? Chỉ tiếc lúc này anh thiếu cây đàn để tấu khúc, ca ngợi em của thiên nhiên với những lẽ lời cẩn thận.

Mỗi lời anh nói, mỗi sự chăm nom anh dành cho em như không khí em cần hít thở, niềm vui như mầm sống đời đang phấn khởi mọc rễ trong mỗi nghĩ suy của em, em khe khẽ hát lời cây cỏ tuyệt vời anh ngân nga hoà theo bằng niềm yêu lan toả, sự xúc động như cảm đến cả những đồ vật quanh ta, chừng như chúng cũng muốn hùa theo tình yêu mà chờ thèm đổi mới.

Gạt sang bên những suy nghĩ già nua để ngồi nhẩm lại những tiêu hao tuổi trẻ, những vết tích buồn gặm mòn nửa kiếp, em thấy mình có được may mắn gì nào, dù chỉ là điều bé mọi.

Một chút niềm vui hay nỗi buồn đều như ảm đạm hẩm hiu.

Bên anh từng phút em đã quên đi những lo âu, quên đi cơn buồn thường trực cả khi vô cớ để tự do sống cho mình với ý nghĩa tròn đầy của tình cảm.

Bao âm vang của ký ức trong em, giờ anh xuất hiện chúng bỗng mất hẳn như tự ngàn xưa, thay thế vào…là anh

Không cần nghe anh nói vì em cảm nhận tình yêu qua cảm xúc của từng tế bào thân thể, ví như em không cần nhìn trời mà vẫn biết được những vì sao đêm tự trằn qua mây mờ để mà lấp lánh…

Thôi…thế cũng là điều đáng mừng, có chiêm nghiệm cả đời cũng đố mà lý giải được…như khuôn mặt anh đấy, thật hiền khô vậy mà có lúc thấy anh như một tác phẩm khó đọc, còn điều gì ở anh mà em chưa thể hiểu?

Ngày xuân

Nồng nàn nụ hôn đầy đặn đặt lên môi em: thật tiếc anh không có phép mầu để kết niềm kiêu hãnh về nhau của chúng mình thành vòng nguyệt quế choàng lên em vào ngày tình yêu.

Ngày xuân

Trong trang nghiêm anh thắp sáng ngọn bạch lạp đặt bên những hoa hồng thì thầm: anh luôn sống chân thành có trái tim của anh làm chứng trước hoa nến toả ngời linh thiêng.

Trời đất giao hoà, ngày chưa là sáng, đêm chưa hẳn tối, anh cứ xa một ngày để một ngày trở lại, bất chợt anh nhận ra: trong vô tình nhân loại còn đấy Mùa Tình. 

polismagazino.gr